1 / 6
2 / 6
3 / 6
4 / 6
5 / 6
6 / 6

Avatar

Nguyễn Phong Việt


Sinh ngày 18/7/1980 tại Tuy Hoà, Phú Yên, là cựu học sinh chuyên Nguyễn Huệ, tốt nghiệp Đại học Ngoại ngữ - Tin học Thành phố Hồ Chí Minh.

Từ năm 1998, anh là thành viên hội bút Vòm me xanh của báo Mực tím với bút danh Me Quê (bút trưởng năm 2002). Nguyễn Phong Việt cũng từng ba lần đoạt giải thưởng Bút mới của báo Tuổi trẻ. Hiện anh sống tại Thành phố Hồ Chí Minh, là phóng viên mảng văn hoá, nghệ thuật của báo Mực tím.

Tác phẩm đã xuất bản:
- Đi qua thương nhớ (NXB Văn học, 2012)
- Từ yêu đến thương (NXB Văn học, 2013)
- Sinh ra để cô đơn (NXB Văn học, 2014)
- Sống một cuộc đời bình thường (NXB Văn học, 2015)
- Về đâu những vết thương (NXB Hội nhà văn, 2016)

×

Có những năm tháng của chúng ta
rơi theo mùa lá trước hiên nhà
rơi không chạm đất
để những cuộc hồi sinh chưa bao giờ có thật
thì làm thế nào biết chúng ta trưởng thành hay mãi mãi trẻ con?
Thỉnh thoảng chúng ta đứng trong buổi chiều bình yên
giữa thành phố xa lạ
và tự hỏi giá như có thể ...


Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời dù có phải trả giá
nhưng cuộc đời... luôn có nhiều ngã rẽ!
Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ
mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa
ta chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổ
những luống hoa hồng vàng rạng rỡ ...


Nếu không muốn đi hết con đường...
Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác
muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến
làm ơn đi mà!...
Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
khi ta cười không cần ai chia sẻ? ...


Có những tình yêu tự đặt ra cho mình những giới hạn
có những yêu thương từ chối ta như thể ta không hề xứng đáng
nên đừng trách…
Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử thách
tin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấp
tin một nụ hôn duy nhất ở giữa trời và đất ...


Nơi này còn một câu chuyện vui chưa hết
tiếng cười chưa dứt
đêm chưa về sáng...
Nơi này còn cần một người để lau nước mắt
cần một tiếng thở dài đồng cảm
cần một cái lay vai thức tỉnh...
Nơi này còn những ngày thật ngắn
còn những đêm thật dài ...


Thôi đành ra đi
khi nỗi buồn người này với người kia là phiền phức
nụ cười gượng gạo
niềm vui phai phôi…
Nơi này chỉ còn giọt nước mắt không thể chảy xuôi theo từng vết thương nhức buốt
tiếng thở dài như hơi thở len vào trong giấc ngủ
lèn chặt cơn say rời rã
đêm thật dài và bình minh còn mãi mê man ...


Chỉ là lòng không muốn nói ra thôi
vì đã quá ngậm ngùi…
Mình không ổn đâu, không ổn chút nào dù nước mắt chẳng còn rơi
khi những thiết tha chẳng còn gì ngoài giấc ngủ
để quên một cái nắm tay mình từng nghĩ là đầy đủ
để quên một con người mà mình bằng mọi cách níu giữ
rồi bất lực buông ra… ...


Như là cách chúng ta ngồi trong bóng tối và thắp một ngọn đèn
rồi sẽ quen…
Chỉ có một mình mình nên không cần phải thở than
bao nhiêu nỗi đau đã từng ngày chìm xuống
nước mắt cứ rơi mà lòng chẳng còn gì để hoảng hốt
vì đã có lần cầu xin đời cho mình một viên thuốc
ốm mà trí nhớ thả bay… ...





Liên hệ

Luôn luôn lắng nghe, lâu lâu thấu hiểu

Download


Download


Download


Download

Tạo một trang Web có nội dung bất kỳ, sử dụng linh hoạt tất cả những phần sau: Input Controls, Navigation, Animations, Default Settings, Guided Actions, Biểu mẫu liên hệ.